duỗi như trượt rút, phóng mạnh từng luồng tinh khí lên quần mẹ. Một lúc sau, khi cơn đê mê của cả 2 tan dần, cô lấy tay tát con một cái. Sự bùng nổ của lý trí tội lỗi làm cô mất bình tĩnh. Một đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn cô. Lần đầu tiên cô đánh con. Thân hình mảnh khảnh ấy chui ra khỏi chăn, chạy vội ra cửa, biến mất trong màn đêm, để lại mình cô sững sờ không thốt nên lời… Sáng hôm sau cô dậy khá sớm chuẩn bị đưa con đi ăn phở như đã hứa. Với cô, việc gì ra việc nấy. Giận mấy thì giận, sức