ôm chặt em từ phía sau. Em giật mình chống cự “Anh làm gì vậy…” Em cậy tay tôi cố thoát ra ngoài nhưng tôi lại càng ôm chặt. “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã làm em phải lo lắng”. Em không cựa nữa, quay người lại, gục mặt vào ngực tôi khóc… “Anh có biết em lo cho anh thế nào không? Em gọi Trung, nó bảo anh về từ lâu rồi mà em gọi anh chẳng được. Em sợ anh uống rượu say lại ngã ở đâu thì khổ…” Tôi ôm thật chặt em. “Thì anh có sao đâu. Anh vẫn đang ở đây nè”. Tôi cười cười nói đùa em. Em nhìn